“Trăm năm cô đơn” – Gabriel García Márquez.

tram nam co don
Những chương đầu của cuốn sách đã đọc gợi cho mình sự hoàn hảo, vuông vức và vừa đủ. Cách viết của Márquez ngắn gọn không thừa và không thiếu. Thật hoàn hảo, mình nghĩ như vậy.
Ban đầu tôi nghĩ truyện mang hơi hướng hiện thực nhưng thật ra có những chi tiết kì bí, yếu tố kì lạ mang màu sắc tâm linh của chủ nghĩa hiện thực huyền ảo. Như hồn ma mà ông cụ José Arcadio Buendía đã giết chết luôn hiện về ám ảnh khiến ông một thời gian sống trong dằn vặt. Và cùng với sự hiện hữu của cô đơn trong dòng máu đang chảy trong ông, ông đã phát điên. Liệu đó có phải chính là quả báo vì ông đã cưới với bà Úrsula – vốn là một người họ hàng xa của mình. Và vô hình trung rằng những đứa con của họ đều mắc một lời nguyền nào đó, họ đều có quan hệ với nhau dù trên danh nghĩa điều đó đã sai trái về mặt đạo đức?
Thật sự khi đọc, mình thấy cuốn sách khá cuốn và hấp dẫn, nó không chán với những chương đầu tiên như các cuốn sách khác. Nó đã gợi cho tôi sự kì lạ, quyến rũ.
Một trong những nhân vật mà tôi cảm thấy khá ấn tượng bên cạnh những tuyến nhân vật chính Arcadio, Aureliano đó là Remedios – Người đẹp. Tại sao đại tá Buendia lại nói rằng đây là người sáng suốt nhất của dòng họ bị nguyền này?
Phải chăng Remedios là người sáng suốt là vì cô ngây thơ trong sáng, không chạm đến những dục vọng, ham muốn trụy lạc. Cô có tình yêu – đó chính là cốt lõi để cứu rỗi nhân loại và gia tộc Buendia. Có hay chăng vì cô ngờ nghệch, chẳng biết gì chỉ có một trái tim trong sáng đã giúp cô tránh khỏi những nỗi cô đơn ăn sâu vào dòng họ này?
“Remediot – Người đẹp mang trong người uy quyền của thần chết đã được chứng minh bằng bốn trường hợp không gì bác bỏ được (…) Có lẽ chỉ cần một thứ tình cảm nguyên thuỷ và giản dị như tình yêu là đủ để không chỉ chinh phục nàng mà còn để tránh mọi nguy hiểm, nhưng đó chính là điều duy nhất không ai nghĩ tới.”
Một thiên tiểu thuyết vĩ đại, ấn tượng, khiến độc giả choáng ngợp và hấp dẫn bởi nó. Nhiều độc giả phản ánh rằng cuốn này khá là khó đọc, nhưng không hẳn là như vậy, chắc có lẽ chúng ta cảm thấy rối mù với cái gia phải của những cái tên Arcadio hay Aureliano bị trùng lặp lẫn nhau. Chính vì vậy mà có lẽ nỗi bất hạnh của họ cứ từ từ lặp lại, khép kín như vòng tròn.
tram nam co don
Người phụ nữ vĩ đại của câu chuyện, bà Ursula. Nhân vật này thật sự đã để lại cho mình một ấn tượng về một người mẹ người bà và người vợ luôn một lòng chăm sóc, phục vụ cho gia đình. Hết lòng để giữ gìn danh vọng cho gia tộc Buendia. Một người phụ nữ đảm đang hết lòng cho gia đình, từ miếng ăn, …Bà dành cả cuộc đời của mình cho nhà Buendia, luôn luôn tháo vát, vất vả để bảo vệ những đứa con, đứa cháu bằng một sự yêu thương và bao dung. Giữa nhưng dục vọng ham muốn hay sự vị kỉ của những thành viên trong gia đình, bà Ursala luôn đối xử với họ bằng tình yêu và sự vị tha. Bà sống trong căn nhà suốt một thế kỉ, chứng kiến hết bao nhiêu bi thương đau khổ, từ sự thất bại của đại tá Buendia trong chiến tranh, hay đứa cháu Arcadio bị xử bắn… bà vẫn thương yêu chúng bằng tình yêu vĩnh hằng. Có lẽ Marquez không có quá nhiều chủ đích khi tạo hình nhân vật này nhưng nó vẫn khiến bản thân mình xúc động, ngưỡng mộ một phụ nữ vĩ đại.
Không chỉ có bà mà những người đàn bà trong gia đình cũng rất đáng thương. Từ cô con gái Amaranta đau khổ vì tình yêu cùng với những dằn vặt, toan tính. Hay Fernanda del Carpio cô đơn trong chính hôn nhân của mình dẫu rằng cô tham vọng, ích kỉ, có chút độc đoán…
Những đặc tính về thiên hướng cô đơn ăn sâu vào những con của Buendia ở Macondon, trong ánh mắt, nụ cười đều phảng phấp sự lạnh lẽo trong trái tim. Và họ tìm đến những dục vùng ham muốn khoái lạc để thỏa mãn trái tim yếu đuối của mình mà thiếu đi “tình yêu sôi nổi”. Đó phải chăng là lời nguyền của dòng họ này. Phải chịu kết án trăm năm cô đơn…
“Bởi vì những dòng họ bị kết án trăm năm cô đơn không có dịp may lần thứ hai để trở lại làm người trên mặt đất này”
Đồng hành với những khoảnh khắc của sự trưởng thành của đời người, phải chăng ta đều đối diện với cô đơn, phiền não. Chúng ta sẽ làm gì nếu phải cô đơn ngay từ khi sinh ra như một lời nguyền. Những thành viên của gia đình Buendia chọn thỏa mãn bản thân bằng những dục vọng, họ tuyệt vọng và cô đơn với chính mình dù cho họ có khả năng, năng lực để thành công và hạnh phúc
Ngày nay cuộc sống vội vã như những guồng quay, ta liệu còn thời gian để suy tư về cô đơn, đối diện nó hay tìm cách trốn chạy, chối bỏ để càng làm mình lẻ loi hơn?